HỘI HỌA | ÂM THẦM ĐI NGANG QUA CUỘC SỐNG MỖI NGƯỜI

Đăng bởi Artpink admin vào lúc 03/09/2025

Có lẽ, trong chúng ta có vô vàn điều bí ẩn, để tìm kiếm và trải nghiệm với những bí ẩn ấy bạn cần có một môi trường đầy năng lượng tích cực, một không gian đầy cảm hứng & một cộng đồng biết chia sẻ. Nghệ thuật không khó như chúng ta nghĩ, với mỗi độ tuổi trưởng thành, đều có các năng lực cảm nhận và cảm thụ thế giới quan xung quanh và có thước đo với sự đánh giá phê bình bằng ngôn ngữ nói hoặc viết. Mỗi người sẽ có cách diễn đạt riêng, bởi chữ riêng nó đã nói lên sự khác biệt. Với hội hoạ cũng vậy, hội hoạ giúp người vẽ sẽ kể các câu chuyện xung quanh đời sống của mình từ phức tạp đến đơn giản.

Những người chưa vẽ bao giờ thì sẽ luôn nghĩ mình phải có năng khiếu, nhưng năng khiếu chỉ là một yếu tố nhỏ, năng khiếu chỉ đơn giản là một sự phát hiện. Còn nuôi dưỡng sở thích lại là một câu chuyện, một hành trình có đích. Nghệ thuật là một sân chơi rộng lớn, đã là sân chơi thì cũng cần phải dành thời gian cho sân chơi ấy, dù chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp cũng cần phải rèn luyện các kỹ thuật và phương pháp xây dựng phong cách & tuân thủ theo một trường phái phù hợp với thuộc tính và tính cách của người vẽ.

Nói như Picasso: "Tôi mất bốn năm để có thể vẽ như Raphael, nhưng mất cả cuộc đời để vẽ được như đứa trẻ”. Để hiểu rằng đạt được kỹ thuật thượng thừa trong Hội Hoạ như Raphael thì không quá khó, nhưng để vẽ như một đứa trẻ có lẽ chúng ta phải mất cả cuộc đời, bởi khi chúng ta trưởng thành, chúng ta làm gì đó chúng ta luôn sợ sai, luôn có nỗi sợ bị đánh giá và phê bình. Từ những nỗi sợ ấy có lẽ sẽ đánh mất đi một cơ hội khám phá những tiềm ẩn bên trong chúng ta.

Hội hoạ đến với chúng ta, trước hết chúng ta phải thực hành đời sống mỗi ngày, sao cho đời sống phong phú, có một đời sống phong phú thì nghệ thuật sẽ phong phú, rèn luyện khả năng quan sát vạn vật sâu sắc, từ đó chúng ta mới có sự sáng tạo tinh tế.

Người thực hành nghệ thuật đơn giản chỉ có hai phương thức thể hiện, một là vẽ cái mình nhìn thấy, hai là vẽ cái nghĩ thấy, sự lựa chọn tối ưu phù hợp với cách làm cách nghĩ cách sáng tạo. Chưa cần điều gì to tát mà chỉ cần bắt đầu bằng những thứ xung quanh, ghi chép cái bàn cái ghế, lọ hoa, đôi giầy đôi dép, cái bóng đèn hoa quả …vv cây bút chỉ và cuốn sổ sẽ dẫn dắt chúng ta đi vào thế giới hội hoạ như là chính hơi thở của chúng ta vậy.

Ở Artpink đã có hơn 5500 học viên từ các độ tuổi 5 - 70 tuổi, họ đến với Artpink bằng những đam mê nhỏ và dần dần có những đam mê lớn, bởi ngôi nhà ấm cúng biết lắng nghe biết chia sẻ và hội hoạ tư nhiên đến với họ rất tự nhiên, và có hàng nghìn câu chuyện đã trải lòng trong các buổi trò chuyện và tìm hiểu sân chơi sáng tạo.

Cô Nguyễn An Ninh đã ngoài 70, tìm đến Artpink như một sự duyên lành, cô tìm đến hội hoạ như một biện pháp chữa lành các vết thương trong chiến tranh đã ẩn sâu trong quá khứ, anh Sơn đã về hưu sau hàng chục năm cống hiến cho xã hội, anh lùi về và tìm thấy một cuộc sống mới đầy năng lượng tích cực, chú Khải đã cả cuộc đời dành cho công việc và gia đình, đã thương lượng với với bản thân mình phải sống cho mình thật tốt để không để con cháu phiền lòng và đem hạnh phúc cho gia đình. Mỗi một tác phẩm các cô chú vẽ xong đều mang về cho mọi người trong gia đình thưởng thức và nhận xét. Một nét đẹp mới trong văn hoá gia đình được xây dựng, có lẽ những điều nhỏ như vậy ấm áp như vậy đó mới chính là di sản văn hoá.